- Nhưng rất tiếc là cái ô này không phải mua ở cửa hàng chúng tôi,- chị bán hàng nói.
- Sao trên nhãn lại đề địa chỉ của cửa hàng các chị?
- Chúng tôi chỉ sửa lại nó thôi. Chị có thấy tấm biển đề "Nhận sửa ô cũ" đấy không?
Cô gái bực mình đi về nhà. Và trên những chiếc ô còn lại, cô thấy toàn nhãn đề địa chỉ cửa hàng nọ.
Bố đã quên rồi sao
Một người nọ không kiếm đủ tiền bằng nghề vẽ truyền thần. Anh ta thường phàn nàn về điều đó với bạn bè mình. Bạn bè anh ta nói rằng:
- Nếu không có ai đến hàng anh vẽ truyền thần thì anh nên vẽ truyền thần chính anh và vợ anh rồi treo chúng lên. Những người đi ngang qua đây có thể trông thấy chúng. Nếu họ thấy rằng chúng được vẽ đẹp thì họ sẽ đổ xô đến đây để nhờ anh vẽ truyền thần cho họ và anh sẽ trở nên giầu có.
Người nọ nghe theo lời khuyên đó và vẽ hai bức ảnh truyền thần của mình và vợ mình. Anh ta treo chúng lên và rất hài lòng vì chúng.
Một hôm, bố vợ anh ta đến chơi và nhìn thấy chúng nên hỏi:
- Này con, bức ảnh kia vẽ người đàn bà nào thế?
Anh thợ vẽ truyền thần vội trả lời:
- Ôi, bố đã quên mặt con gái mình rồi sao?
Ông bố vợ anh ta lại hỏi:
- à, thì ra đó là ảnh vợ con! Thế còn bức ảnh bên cạnh vẽ người đàn ông nào vậy hả con?
Bắt chước sai
Gã nọ rất ngu nhưng lại thích học đòi cách nói năng của người có học thức. Một hôm gã đánh vợ và nói:
- Chỉ vì sự mất bát đĩa, tao mới phải đánh mày chứ tao không biết gáo tra dài cán.
Vợ gã chẳng biết ý gã định nói gì vì chị ta chẳng làm mất cái bát, cái đĩa nào cả và gã nói "gáo tra dài cán" để làm gì. Hoá ra gã lặp lại lời của người có học nói với đứa con hư của mình là:
- Chỉ vì sự bất đắc dĩ, tao mới phải đánh mày chứ tao cũng biết giáo đa thành oán.
Trong tiếng Việt, "sự mất bát đĩa" hơi giống với "sự bất đắc dĩ" về cách phát âm và "gáo tra dài cán" cúng hơi gần với "Giáo đa thành oán" về cách phát âm. Gã nọ không nhớ được lời của người có học thức kia nên gã lặp lại lời nói đó sai và chẳng hiểu mình nói gì cả.
School@net (Theo Gabrovo)
|