Đọc và Suy ngẫm: Bực mình
Nhà văn Băng Sơn Hàng ngày, ta tiếp xúc với bao người bao việc. Có người rộng lượng bao dung, gặp chuyện không vừa lòng cứ "cho qua" không chấp nê, lòng thanh thản. Ngược lại,có người luôn cảm thấy "bực mình". Vào hội chợ, đến công viên bị "móc túi" trả tiền gửi xe gấp hai ba lần, đi mua hàng gặp cô nói thách, mua phải thứ hàng rởm, ăn phải bát phở nhạt nhẽo thiếu gia vị, gặp ông thường trực hách dịch hỏi vặn hỏi vẹo, thấy mấy cậu thanh niên ngang nhiên vượt đèn đỏ bất chấp cảnh sát, bị đứa mất dậy đâm xe vào mình mà nó còn mắng lại, ngồi cạnh cái "ống khói" trong phòng họp ngay dưới cái biển đề "cấm hút thuốc" hoặc cái biển ấy lại viết bằng tiếng Tây cứ như mọi người Việt Nam đã hóa thành Tây-nội-hóa hết... Mỗi chuyện ấy đều là nỗi "bực mình", không ý kiến thì người ta cho là mình thờ ơ, là mình ngu, có ý kiến thì bị cho là kẻ rách việc... càng bực mình hơn... | Xem tiếp |
Đọc và Suy ngẫm: HỌP
Nhà văn Băng Sơn Họp, họp mặt ... có lẽ không khác nhau là mấy, thường là phải có đông người. Không ai họp mà chỉ có một người, tức là một mình mình. Ngày Tiên Thường, anh chị em họp nhau để đến mai là ngày giỗ chính cha mẹ, bàn nhau nên làm giỗ kiểu gì, chí ít cũng dăm bảy người. Họp gia đình để bàn cách ứng phó với đứa con hư làm phiền lòng cha mẹ họ hàng, cũng vậy. | Xem tiếp |
Đọc và Suy ngẫm: Đò trên cạn
Nhà văn Băng Sơn Đã có một thời, rất nhiều người có tình cảm lưu luyến sau khi chia tay với cô lái đò, dù là con đò ngang ngắn ngủi qua mảnh sông tầy gang hay con đò dọc vượt qua những dặm dài sông nước. Không kể còn có thể nảy sinh mối tình lãng mạn như bài thơ “Cô lái đò” của Nguyễn Bính. Tại sao thể nhỉ? Một ngày nên nghĩa, chuyến đò nên quen là thế nào mà hình ảnh người chở đò thành thơ mộng, nên kỷ niệm một đời không dứt? | Xem tiếp |
Đọc và Suy ngẫm: Kim trong bọc
Nhà văn Băng Sơn Cái kim là vật nhỏ nhưng cần thiết. Ngoài đời, cũng có những “chiếc kim” rất kéo giấu mình., nó cứ tưởng suốt đời sẽ không ai biết là có nó. Vì thế mà nó cứ tự thỏa thuê tung hoành trong bóng tối. Với nó là bóng tối bí mật, nhưng thực ra tai mắt cuộc đời lại là kính chiếu yêu nên “cái kim” ấy cứ lộng hành mà không hề biết sẽ có ngày lộ chân tướng, có ngày rơi mặt nạ, đúng như câu tục ngữ xưa: “Cái kim trong bọc lâu ngày cũng…”. | Xem tiếp |
Đọc và Suy ngẫm: Làm sang
Nhà văn Băng Sơn Mặc bộ đồ lớn, không thể thiếu chiếc cà vạt. Dự dạ hội hay ngày lễ quan trọng cũng phải thắt nó, là đương nhiên. Nhưng lâu nay, có những trường hợp thấy đôi ba người thắt cà vạt không đúng chỗ, nên nó chướng chướng thế nào ấy. Anh trưởng thôn, bác cán bộ ở xã vùng cao lên trả lời trên vô tuyến truyền hình, cũng thắt chiếc cà vạt, ông cán bộ huyện về thăm xã, tặng quà cho trẻ em nghèo vượt khó, đến gia đình bà mẹ Việt Nam anh hùng… đứng lẫn vào những khuôn mặt hốc hác, nhăn nheo, quần áo còn chưa lành lặn, bàn chân họ đi đất, mái tranh tả tơi… mà mấy ông này quần áo đắt tiền, phẳng phiu, mặt béo mỡ, chiếc cà vạt sặc sỡ trên cổ áo sơ mi trắng bóng… mà cứ thấy tủi. | Xem tiếp |
Đọc và suy ngẫm: Họp
Nhà văn Băng Sơn Họp là cần thiết, họp là quan trọng. Không thể không có những cuộc họp to nhỏ từ xa xưa tới nay và có lẽ sau này nữa. Không kể ngày nay, họp thường có phong bì nên nhiều người thích họp, siêng đi họp. Chỉ nói có những cuộc họp khống, họp vờ…Ấy là ông thường trực thấy vị khách quần áo tàng tàng, vai đeo cái bij, tay dắt chiếc xe đạp đầy bùn… bèn không cho vào gặp thủ trưởng, đánh luôn một câu là xong: Hôm nay giám đốc bận họp, không tiếp khách. | Xem tiếp |
Đọc và suy ngẫm: Sống dễ và sống khó
Nhà văn Băng Sơn Đời người chỉ sống có một lần, nhưng có người suốt đời lúc nào cũng thanh thản, tươi vui, nhẹ tênh tênh, ngược lại, có người luôn tự mình dằn vặt lo âu, sầu não, mưu mô… | Xem tiếp |
Đọc và suy ngẫm: Cái lý
Nhà văn Băng Sơn Ai cũng có cái lý của mình mà dân gian thường nói đùa là “cái lý của người Mèo” cho vui. Vì vậy mới có hai ông luật sư cãi trước tòa, người cãi cho bên nguyên, người cãi cho bên bị. Ông nào cũng vận dụng tri thức luật pháp để cho rằng thân chủ của mình lý đúng. Anh xây nhà lấn chiếm đất hàng xóm có cái lý của anh ta. Cô gái “không mà có”, “ăn cơm trước kẻng”, bụng phưỡn ra có cái lý của cô. Kẻ buôn thần bán thánh, làm xi măng giả, thầy thuốc giả (lang băm), nhà báo giả, đến kẻ buôn hàng cấm, đi lừa, phản bạn, ngoại tình, ăn cướp… cũng đều có cái lý của những kẻ đó. | Xem tiếp |
Đọc và suy ngẫm: Nói
Nhà văn Băng Sơn Mỗi người chỉ có một cái mũi vừa để thở, vừa để ngửi. Cũng chỉ có một cái lưỡi vừa để nói, vừa để ăn. Nhưng có hai con mắt, có hai cái tai. Vậy so mũi và lưỡi với mắt và tai thì mũi và lưỡi chỉ bằng một nửa nghĩa là 50 phần trăm công suất của mắt và tai. Có phải tạo hóa sinh ra như thế để nói rằng làm người phải nghe nhiều, nhìn nhiều mà chỉ nên nói ít hơn, ngửi ít hơn không? | Xem tiếp |
Chuyện chữ nghĩa Đúng và sai
Nhà văn Băng Sơn Tiếng Việt là kho của quí của chúng ta. Tuy nhiên theo thời gian, tiếng Việt cổ không còn lại bao nhiêu mà đã thêm rất nhiều từ mới, trong đó từ vay mượn của thế giới rất nhiều và là lẽ tự nhiên, nhất là từ Hán Việt, đến nỗi người không biết chữ Hán vẫn hiểu. | Xem tiếp |
Hoa và Cỏ
Nhà văn Băng Sơn Nguyễn Trãi có câu thơ: Hoa thường hay héo, cỏ thường tươi Hoa là phần tinh túy nhất của cây, phải chăm bón vun trồng dày công phu, hoa mới ở với con người ít bữa rồi héo tàn không gì cưỡng được. Nhưng dù héo tàn thì nó vẫn là hoa, còn để lại niềm vui trong lòng người nhiều thời gian nữa, như cô gái được tặng bông hồng đầu tiên, như người chơi hoa chọn được cành đào “thế” tuyệt đẹp một năm nào đó… Và hoa là tượng trưng của cái đẹp, cái tốt, cái lành ai cũng cần hướng tới. | Xem tiếp |
Vươn lên
Nhà văn Băng Sơn Người ta ai cũng mong tiến lên, vượt lên số phận, thoát ra khỏi hoàn cảnh của mình. Đó là lẽ thông thường. Người nghèo mong khá hơn. Người khá mong giàu. Người giàu mong thành tỷ phú giàu hơn nữa. Đại tỷ phú rồi thì mong không bị coi là “trọc phú” nên phải mưu danh, mưu cầu địa vị, chức tước. Ngày xưa có ông lý ở làng tìm cách mua danh, nay có ông giám đốc tự phong, thi sĩ tự phong là thế. | Xem tiếp |
Vàng và Cát
Nhà văn Băng Sơn Đọc lại tạp chí Hữu Thanh của Tản Đà chủ biên khoảng năm 1921-1924, có một câu châm ngôn thật hay, tiếc là cụ Tản Đà lại đề là Khuyết danh mà không cho biết tác giả là ai, rằng: "Ngồi trên đống cát, ai cũng có thể là hiền nhân quân tử, nhưng ngồi trên đống vàng mới thực sự biết ai là quân tử hiền nhân" | Xem tiếp |
Hai con chó
Ông chủ nuôi hai con Chó, một để giữ nhà, một để đi săn. Lần nào đi săn về ông cũng chia đều chiến lợi phẩm cho Chó giữ nhà. Thấy vậy, Chó săn liền đòi ông chủ đổi chỗ cho hai đứa với nhau, nó noi: | Xem tiếp |
Tên thủ lĩnh
Con Sói, sau khi được chọn làm thủ lĩnh của cả bầy thú, liền đưa ra một đạo luật mới. Luật ấy quy định, cứ mỗi khi đi săn được mồi thì con thú nào cũng phải mang về cất vào kho chung. Như vậy thì ai cũng được chia phần như nhau, và không còn bị đói đến mức phải ăn thịt nhau nữa. | Xem tiếp |
|
|