82. Phải bạo-dạn mới được
Thằng Ba vào giường ngủ. Đèn đuốc tắt cả rồi, Ba hoảng sợ kéo chăn trùm kín mít. Một lát, vừa mở chăn ra, Ba kêu lên một tiếng: “Ối chao! Có người đứng rình bên ven tường!” Bà mẹ nghe tiếng, vội-vàng cầm đèn chạy vào hỏi: “Cái gì thế, cái gì mà kêu thế?” | Xem tiếp |
81. Chuyện ông Tử-Lộ
Ông Tử-Lộ, xưa nhà nghèo, phải đi đội gạo để lấy tiền nuôi cha mẹ. Vậy mà lúc nào ông cũng lấy làm vui-vẻ trong lòng, vì có thế thì con mới tỏ hết lòng hiếu với cha mẹ. | Xem tiếp |
80. Gừng và riềng
Củ gừng có lắm nhánh, nhưng nhiều khi nó vặn-vẹo, sù-sì, không ra hình dạng cái gì cả. Nhấm nó vào lưỡi, thì thấy cay, nên người ta hay nói: “cay như gừng”. Thế mà gừng nấu với đường, làm thành mứt, ăn cũng ngon. Gừng lại làm đồ gia-vị và làm thuốc nữa. Khi đau bụng mà ăn một miếng gừng nướng, thì thấy nóng bụng và đỡ ngay. | Xem tiếp |
79. Bắp ngô
Ngoài bắp có mấy cái lá mỏng bao bọc, trên đầu có ít sợi, gọi là râu ngô. Bóc (lột) hết lá ra, thì thấy các hột ngô xếp liền nhau, đều từng hàng. Khi lẩy (lặt) hột đi, thì thấy cái lõi (cùi). Ngô để cả bắp, thì người ta luộc, hoặc nướng mà ăn. Bắp nào càng non bao nhiêu, thì ăn càng ngon ngọt bấy nhiêu. | Xem tiếp |
78. Rau muống
Rau muống mọc ở các ao hồ, là một thứ rau ta rất hay ăn. Người ta hái và bó nhiều ngọn với nhau, thành từng mớ, các ngọn rau có lá, người ta nhặt những lá sâu, lá úa và bỏ những cuộng (cọng) già đi, rồi đem luộc, hoặc xáo, hoặc nấu canh. | Xem tiếp |
77. Phải có thứ tự
Đồng-hồ đánh bảy giờ. Con phong ung-dung cắp sách đi học. Trong cặp nó đã sắp sẵn đủ cả sách, vở, bút, mực, bút chì và những đồ dùng khác. Ở lớp học cần đến cái gì, là có ngay. Nó không bỏ quên hay để mất cái gì bao giờ. | Xem tiếp |
76. Ba thầy thuốc giỏi
Một ông thầy thuốc già, chữa bịnh giỏi có tiếng. Phải khi ông ốm nặng, các học-trò đến chầu-chực, thuốc thang bên cạnh. Ông cố gượng nói rằng: “Lão biết mình lão đã đến ngày tận-số rồi, nhưng lão có nhắm mắt, cũng cam lòng, vì lão có để lại cho đời được ba thầy thuốc rất hay. Ông nói đến đây, nhọc quá, phải nghỉ. Các thầy thuốc học-trò thấy ông nói thế, đều lắng tai nghe, ai cũng nghĩ bụng, trong ba người ấy, thì nào cũng có tên mình. Ông nghỉ rổi lại nói: | Xem tiếp |
75. Người ta cần phải vận-động
Người Ngô-Phổ hỏi ông Hoa-Đà cái cách giữ vệ-sinh thế nào, ông Hoa-Đà nói rằng: “Người ta phải làm-lụng vận-động luôn, thì ăn uống mới dễ tiêu hóa, huyết mạch mới dễ lưu thông và bịnh tật không sinh ra được. | Xem tiếp |
74. Da
Da bọc khắp thân-thể, che-chở cho các cơ-quan ở trong.
Da lại còn có công việc cần hơn nữa. | Xem tiếp |
73. Người đi cấy
Người ta đi cấy lấy công,
Tôi nay đi cấy còn trông nhiều bề:
Trông trời trông đất, trông mây,
Trông mưa, trông gió, trong ngày, trông đêm.
Trông cho chân cứng, đá mềm,
Trời êm, bể lặng mới yên tấm lòng.
| Xem tiếp |
72. Đi câu
Những ngày nghỉ học, thỉnh-thoảng tôi lại theo anh tôi đi câu cá. Anh tôi vác cần đi trước, tôi cầm mồi và xách giỏ theo sau. Chúng tôi thường hay câu ở các bờ ao, những nơi có bóng mát. Khi móc mồi rồi , thả xuống ao, phao nổi lềnh-bềnh. | Xem tiếp |
71. Thú thật
Cậu Tô thơ-thẩn chơi một mình ở trong phòng. Bỗng chốc cậu trông thấy có quít để trong nắp quả, trên bàn. Ôi chà! Những quả quít sao mà đỏ đẹp làm cho người ta thèm rỏ dãi (nhỏ nước miếng)! không sao nhịn được. Tô chạy lại, lấy một trái bóc ăn. | Xem tiếp |
70. Tuần phu
Tuần phu là trai-tráng trong làng cắt ra để canh phòng cho dân. Hoặc họ ngồi trong điếm đánh trống cầm canh, hoặc họ đi lùng đây đó, xó chợ, đầu đình, ngoài đồng, trong ngõ, để rình bắt những kể gian-phi, trộm cướp. | Xem tiếp |
69. Cố Alexandre de Rhodes và việc đặt ra chữ quốc-ngữ
Ngày xưa, ở nước ta, muốn viết tiếng ta, thì người ta dùng một lối chữ gọi là “chữ nôm” do ở chữ nho ra. Những chữ ấy khó đọc lắm. Đến khi các ông cố đạo ở Âu-châu sang nước Nam, các ông ấy mới lấy những chữ cái vần la-tinh mà đặt ra chữ “quốc-ngữ” tức là chữ ngày nay trong nước ta đã thông-dụng vậy. | Xem tiếp |
|
|