Lại có người nhẹ tình bạn, ngại đưa ma đường xa, trời nắng, thế là lấy cớ “bận họp” để khỏi phải đi tiễn bạn, dù thường ngày, vẫn mày tao chi tớ, bia bọt tùm lum. Có anh chàng hay “hoa lá cành”, tối nào cũng nói dối vợ là đi họp, nhưng rồi “cháy nhà ra mặt chuột” thế là đĩa bay, là giông tố nỗi lên trong gia đình…Oan cho họp quá. Sợ nhất là đầu năm học, cha mẹ nhận được cái giấy mời họp phụ huynh học sinh (chữ của con mình, do cô giáo đọc cho, bé en chép). Thế là phải chạy đông chạy đoài, vay nóng, giật xổi lấy ít tiền đi họp vì không thể đi vay không, bao nhiêu lá thứ tiền: Tiền xây dựng, tiền quĩ lớp, quĩ trường, tiền bảo vệ, tiền thuê người vệ sinh, tiền học phí, tiền trái tuyến, tiền đun nước uống, tiền đồng phục, tiền bảo hiểm… Lại có những cuộc họp gì không biết mà ngoài cửa cơ quan, có mấy anh bảo vệ tự tiện đuổi dẫn đi, không cho đứng lại dù đây là quãng đường công cộng, có bóng cây mát,, có hàng quà, có vỉa hè… Thì ra là mấy ông quan cấp huyện của một huyện ven nội, ngay gần cầu giấy, họp cơ quan sáng ngày 11.9.1999, cho nên đuổi dân đi, không cho dân lai vãng gần đấy, bất chấp dân là ai, đi qua có việc gì. Thế là các ông quan này tự bao vây, tự làm hàng rào “quan liêu hóa”, không cần gần dân và cũng không cho dân gần mình. Họp, bản thân nó không có lỗi. Chỉ có người dự họp mới có trách nhiệm với cuộc họp dù to hay nhỏ. Nên như thế nào, chẳng lẽ lại phải họp để giải quyết chuyện họp như thế nào?
School@net
|