Thử nghĩ nếu bà mẹ nghèo kia đang vác cây củi dính bùn đất, ông cà vạt này có dám đỡ một tay hay sợ bẩn chiếc áo lôm lốp và chiếc cà vạt diêm dúa ấy? Trên đường vào làng, có chiếc xe lúa nặng, hi hục vượt qua cái cầu xi măng, người nông dân toát mồ hôi, chiếc cà vạt có dám cúi xuống, ghé vai, “bắt bánh” cho xe lên dốc? Có con lợn sổng chuồng, chạy qua vườn hay con trâu đang húc nhau, lồng lên… ông diêm dúa này có dám xông vào đuổi hộ hay sợ bẩn quần áo, nhàu chiếc cà vạt? Mặc quần áo sạch sẽ, phẳng phiu, chỉnh tề, ngay ngắn… là cần thiết và vô cùng cần thiết. Nhưng dân ta còn nghèo lắm. Đến với người nghèo, đến với nông thôn còn lam lũ… có nên quá diêm dúa, nắn nót, tự bao vây mình bằng sự xa cách về trang phục, tự cách li mình ra khỏi người dân như thế không? Đã có một thời cán bộ và dân chúng chan hòa gần gũi không phân biệt, dân nuôi cán bộ, cán bộ giúp dân, lội ruộng, nhảy xuống ao, đánh hộ đống rơm, ngồi ngay xuống chiếc chiêu trải đầu hè. Lúc ấy, dân và cán bộ mặc gần tương tự nhau. Nay, cán bộ “sang” quá, chỉ nhìn bề ngoài với chiếc cà vạt và đôi giầy đen bóng lộn, cũng thầy ông cán bộ này khó mà ra tay giúp được người dân một việc nào đấy nếu bất thần xảy ra. Không phải cứ ăn mặc tả tơi, rách vá là tốt. Nhưng về với dân mà tự tách mình ra, sợ bẩn quần áo hoặc thắt chiếc cà vạt làm sang… thì không còn cán bộ nữa mà chỉ còn các quan đi “kinh lý”, “hiểu dụ” mà thôi. Chắc chắn dân cũng không ai muốn gần mấy ông quan tự “quan liêu hóa” này.
School@net
|