Thời đại tiên tiến. Xe như mắc cửi, đường ngắn đường dài, huyện lên tỉnh, tỉnh này sang tỉnh khác, cả xuyên Việt ngàn cây số… nhưng xem ra , nỗi lo, sự phiền, mối ác cảm, niềm uất ức, thậm chí cả niềm căm giận với “Người lái đò trên cạn” ấy trong thời đại hiện nay hình như chỉ ngày một tăng lên, mà ít ai mang mối tình chan chứa với những chuyến “quá giang” như thế. Tại sao vậy? Lèn khách thành “cá hộp”. Bắt mua vé đắt gấp nhiều lần. Phải xếp hàng lên xuống toát mồ hôi. Bán khách sang xe khác dọc đường. Chạy vòng vo cho đầy xe mặc cho khách choáng váng vì xe chạy vòng vèo mấy chục vòng lảo đảo. Khách phải nghe những thứ ngôn ngữ chua ngoa, đanh đá, lạnh tanh, ngông cuồng. Nhà xe thành người chủ còn khách là con vật bị hành hạ không thương xót. Có khi khách còn bị mắng, bị đẩy ngã dúi dụi, van xin cũng không được thôi. Con đò và chiếc xe đã thành hai thái cực, thành trời là vực. Mấy năm sau thời kỳ đổi mới tưởng đã chấm dứt những cảnh ấy, không ngờ, thời gian quay tròn nay tái diễn và các tệ nạn kia ngày một trầm trọng hơn, và ai có việc phải di chuyển cần đến những “con đò có bốn bánh” thì phát khiếp, run sợ từ lúc bước ra khỏi cửa, đành phó thác mình cho những chuyến đi đầy những đe dọa hành hạ dọc đường. Nhà văn Nguyễn Tuân có sống lại chắc cũng không dám làm những cuộc “giang hồ vặt” nữa. Không hiểu ngành giao thông vận tải, cung cách quản lý xe và quản lý con người ra sao mà những cảnh ngang ngược hành hạ con người cứ nhiều đến thế, ngày một ngang nhiên đến thế. Cô lái đò xa xưa ơi, hồn cô bay đến nơi nao rồi, có thấu chăng ngày nay phải “đi đò trên cạn” nhọc nhằn này?
School@net
|