Chỉ một chuyến đi, một ngày hay một lúc còn thế thì chuyến đi suốt trăm năm của mỗi chúng ta trên trần thế này, ta phải vượt qua bao nhiêu ngã tư, thậm chí ngã năm ngã sáu, làm gì có đèn tín hiệu hay mũi tên cụ thể. Phại tự mình tìm ra, tự mình quyết định ngả nào mà thôi. Vì thế mà nhiều người đi tới đích, nhưng cũng lắm kẻ lầm đường lạc lối, đường quang không lại đâm quàng bụi rậm. Anh nhà buôn lại định làm thơ. Anh cốt cách thì sẽ lại đi buôn. Anh bất tài thị lại mong giàu thật nhanh, cô gái nhà lành lại lao vào con đường a dua hưởng lạc... Những ngã ba, ngã tư vô hình mà nghiệt ngã, đã quật đổ bao nhiêu con người bất hạnh, không biết tự đánh giá mình, không biết tự kiềm chế mình như kẻ đi đâm thuê chém mướn, kẻ buôn ma túy, gieo giắc cái chết trắn cho bao người và trước hết là cái chết cho bản thân mình... Tuy vậy, thật khó khi đứng trước một ngã ba đường, không đèn tín hiệu, không có mũi tên, không có ai mà hỏi thăm. Ngả nào đây? Bên phải hay bên trái? Trước mặt kia có những gì chờ đợi? Nơi cần đến, hay chỉ là đầm lầy hiểm họa? Nếu ta là người trong cuộc thì có khi không còn đủ sáng suốt mà nhận định, mà tìm đường. "Cờ ngoài bài trong" là vậy. Và thật không may nếu ta lại nghe lời ông quân sư tồi, chỉ sai con đường cần tới, ta phí cả cuộc đời mà chơi, nếu may tỉnh ngộ, thì cũng muộn màng bao năm tháng thanh xuân. Yên phận thủ thường, giậm chân tại chỗ là không được nên băn khoăn trước ngã ba, ngã tư là điều không tránh khỏi. Chỉ có thể tự thắp sáng "ngọn đèn tín hiệu" trong sâu thẳm lòng mình trong ánh sáng của lương tri và trí tuệ, trong quyết tâm và dũng cảm mới mong đi đúng đường mình.
School@net
|